Trang

Người theo dõi

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Tản mạn ngày thầy thuốc

Không ai có thể phủ nhận sự phát triển vượt bậc của nền y học nước nhà trong những năm gần đây. Đặc biệt là sự nỗ lực học tập rèn luyện phấn đấu không ngừng của đội ngũ y Bác sỹ, những người thầy thuốc tận tuỵ với công viêc và luôn nêu cao tinh thần trách nhiệm phục vụ bệnh nhân, cả đời cống hiến cho sự nghiệp chăm sóc bảo vệ sức khoẻ của người dân. Đưa khoa hoc kỹ thuật y khoa tiên tiến hiện đại trên thế giới vào khám chữa bệnh ở Việt Nam ...
Trong khi đó còn không ít những cán bộ y tế, những lương y mất hết y đức, quá nặng nề về vật chất và tiền bạc nên đã làm những việc trái với đạo đức và lương tâm của người thầy thuốc như: Cắt nhầm cả hai quả thận của bệnh nhân, bỏ quên băng gạc, dao kéo trong ổ bụng bệnh nhân sau khi phẫu thuật, nhổ nhầm răng của bệnh nhân (Răng sâu không nhổ lại nhổ răng lành) tiêm nhầm thuốc, sốc thuốc gây tử vong cho bệnh nhân,lạnh lùng vô cảm để bệnh nhân chết trong khi có đủ điều kiện cứu chừa. Dược sỹ bán thuốc giả,thông đồng với Bác sỹ kê đơn chỉ định các thuốc biệt dược theo sự tiếp thị của cơ sơ bán thuốc, tăng giá vô tội vạ, bắt chẹt bệnh nhân, nên đã sãy ra nhiều trường hợp người nhà bệnh nhân phẫn nộ hành hung cán bộ y tế, thậm chí có trường hợp đâm chết bác sỹ ngay tại bệnh viện, đã gây nên nhiều bức xúc trong đời sống xã hội, chủ yếu là các y bác sỹ ở tuyến dưới cấp tỉnh, huyện đã làm mất lòng tin trong nhân dân, vì vậy mà bệnh nhân không giám đến các cơ sở khám chữa bệnh tuyến dưới và phải chuyển bệnh nhân vượt tuyến do đó bệnh viện tuyến trên lúc nào cũng chật cứng ba bốn bệnh nhân một giường. còn các bệnh viện tuyến dưới mặc dù được đầu tư về cơ sở hạ tầng đầy đủ trang thiết bị khám chữa bệnh hiện đại nhưng không có bệnh nhân. Chúng ta vô cùng khâm phục và biết ơn những thầy thuốc, lương y đã tận tuỵ hết lòng phục vụ bệnh nhân tất cả vì nền y học nước nhà, lên án và phê phán những cán bộ y Bác sỹ và những thầy thuốc vì lợi ích cá nhân đã đánh mất cả lương tâm và danh dự làm việc vô đạo buôn bán thuốc giả, vô trách nhiệm thờ ơ bỏ mặc người bệnh, chúng ta cũng thấu hiểu rằng để trở thành một bác sỹ, một lương y từ khi học ở trường đến khi ra trường tìm được chỗ làm ổn định, mỗi người thầy thuốc phải đầu tư rất nhiều tiền bạc và trí tuệ,chất xám công sức, cần phải được đãi ngộ thỏa đáng họ phải thu hồi vốn, cần phải có nguồn tài chính nuôi sống gia đình và bản thân. Tuy nhiên không vì thế mà cố gắng khai thác tối đa nguồn lợi từ bệnh nhân làm cho người ta khiếp sợ phải xa lánh là một việc không nên, cần suy xét cẩn trọng và áp dụng cho từng đối tượng bệnh nhân....v v. Nên có thơ rằng       
Y ĐỨC ĐỂ ĐÂU
Lương y như hổ rình mồi
Bệnh nhân ngao ngán tìm nơi đợi chờ
Từ quê ra phố ngất ngơ
Cả tin khờ khạo bơ vơ biết gì
Ông phán thì cứ phải đi...
Trò mèo vờn chuột khác chi đâu nào.
Bệnh tật... ôi biết nói sao?
Ông chữa không khỏi, xin nào cho đi
Đến lúc con bệnh lâm nguy
Ông cho chuyển viện, có khi toi rồi.
Mười phương bái lạy ông thôi
Y đức ông bỏ chó xơi ngoài đường
Nhìn con bệnh thật đáng thương
Riêng ông không chút vấn vương tình người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét